[VP13T] Chương 705: Đại hôn Triệt Nguyệt.


Vương phi 13 tuổi

Chương 705: Đại hôn Triệt Nguyệt

Edit: Phong

Beta: Pracell

Nguồn: thautamquyquan.wordpress.com

***********************

Gió thu lạnh như băng nhẹ nhàng len qua, nơi này thoáng chốc rơi vào yên tĩnh.

Chân mày Lưu Nguyệt nhíu thật sâu, Độc Cô Dạ tự thiêu? Người này sao lại làm như vậy?

Sao lại nhất quyết không chịu buông tay?

Quả thực là tên ngốc mà!

Uổng phí khi nàng nghe tin Hiên Viên Triệt tha cho hắn, lại có chút cao hứng.

Ngạo khí, so với tính mạng còn quan trọng hơn sao?

Sắc mặt Lưu Nguyệt nháy mắt trở nên xanh mét, nắm thật chặt roi ngựa trong tay.

Lòng tốt lại trở thành lòng lang dạ thú!

“Tính tình Độc Cô Dạ này thật là, chịu ơn khắp thiên hạ, hắn làm được, lại nhất quyết không chịu nhận của ngươi một chút ân huệ.”

Trong trầm mặc, Âu Dương Vu Phi liếc nhìn Hiên Viên Triệt, chậm rãi mở miệng.

Hiên Viên Triệt nghe thấy lời Âu Dương Vu Phi nói, khuôn mặt thoáng vặn vẹo từ từ khôi phục lại.

Thu Ngân đang xông lại, nghe thấy vậy, nhanh chóng nói: “Nếu Độc Cô Dạ đã tự thiêu…………….”

“Hắn sẽ không chết!” Lời còn chưa dứt, Hiên Viên Triệt đột nhiên mở miệng, trầm giọng nói.

Lưu Nguyệt đang phẫn nộ ngồi bên cạnh, nghe Hiên Viên Triệt nói, không khỏi kinh ngạc quay đầu nhìn.

Hắn đã tự thiêu, sao có thể không chết……………?

“Tự thiêu Đông cung, là hắn muốn cho Hiên Viên Triệt ta thấy rõ thái độ của hắn, hắn vẫn kiên trì đấu tranh, vẫn cùng ta phân cao thấp, quyết không chịu nhún nhường, quyết không chịu thua như vậy, cũng tỏ rõ sự thất vọng của hắn đối với đám người Quốc chủ Ngạo Vân.

Đồng thời cùng ngầm tuyên chiến, ta sẽ một chọi một đấu với ngươi.”

Đầu ngón tay vuốt vuốt roi ngựa, Âu Dương Vu Phi nhìn Hiên Viên Triệt.

Tiếng nói rất chậm, cũng rất nhấn mạnh.

“Nếu như hắn tự vẫn, hắn đã không phải là Độc Cô Dạ, cũng không xứng làm đối thủ của Hiên Viên Triệt ta.”

Nhìn Âu Dương Vu Phi, khóe miệng Hiên Viên Triệt chậm rãi cong lên.

Tin tức truyền ra, thiên hạ không hiểu được hàm ý của Độc Cô Dạ, nhưng, cũng không có nghĩa là hắn nhìn không ra.

“Ha ha, có người sau này phải cẩn thận rồi. Ai biết được lúc nào thì Độc Cô Dạ ngóc đầu trở lại, chậc chậc, đúng là ngày ăn không ngon, đêm ngủ không yên a, ha ha.”

Không khí trầm mặc vừa rồi, trong tiếng đùa cợt của Âu Dương Vu Phi, nhanh chóng tiêu tan.

Nghe đến đây, Lưu Nguyệt đã hiểu được.

Nam nhân chính là nam nhân, biểu đạt lời tuyên bố cũng cần quyết liệt như vậy.

Sự tức giận trên mặt cũng nhanh chóng tiêu tan.

Độc Cô Dạ như thế mới chính là Độc Cô Dạ nàng quen biết.

Có điều, hắn tuyên bố như vậy, là hắn chấp nhận từ bỏ Ngạo Vân rồi sao?

Suy nghĩ trong đầu vừa chuyển, Hiên Viên Triệt bên cạnh đột nhiên vung roi ngựa lên, hét lớn: “Dừng lại, hậu quân trở thành quân tiên phong, tấn công Ngạo Vân, trong vòng mười ngày, thâu tóm Ngạo Vân cho ta!”

Tiếng hô sắc bén vang vọng phía chân trời.

Các tướng quân Thiên Thần vốn đang bực tức vì Hiên Viên Triệt đột nhiên đang trong thế thắng lại buông tha Ngạo Vân, nghe tiếng hô này, đột nhiên hai mắt sáng rực, vui sướng vô cùng.

“Tuân lệnh!”

Binh mã hừng hực khí thế, tiếng hô quân uy, bay thẳng lên trời cao.

Độc Cô Dạ, được lắm, ngươi không nhận ân huệ của ta, ta nhất định sẽ dốc toàn lực, chiếm lấy Ngạo Vân của ngươi.

Ngươi không nhận, vậy ta lấy lại.

Đợi sau này ta và ngươi gặp lại, nhất định sẽ một mất một còn.

Phân tranh thiên hạ, hướng mũi nhọn vào Ngạo Vân.

Thiên Thần điều quân quay lại, hướng thẳng Ngạo Vân quốc.

Mà ở nơi này, sau khi Thiên Thần rút quân lại xảy ra đại hỏa.

Đông cung thái tử, bị hủy hoại trong chút chốc, không còn sót lại thứ gì cả.

Đình đài, cây cối, gạch ngói bị cháy đen lại đã không còn nhận ra hình hài ban đầu.

Thế nhưng, cả Đông cung tuyệt không có lấy một thi thể.

Quốc chủ Ngạo Vân, sau một hồi điên cuồng mới bình tĩnh lại, cho người tìm kiếm khắp trong ngoài hoàng cung, phát hiện ra, Độc Cô Dạ đã không còn ở đây.

Biến mất hoàn toàn, vô tung vô ảnh, giống như chưa từng tồn tại.

Độc Cô Dạ đã hoàn toàn biến mất.

Ngạo Vân, cả nước khiếp sợ.

Mà trong lúc này, đại quân Thiên Thần vốn đang rút lui, lại đột nhiên quay đầu công kích.

Định hải thần châm (con bài chiến lược) của Ngạo Vân không ở, ai có thể ngăn cản bước tiến công của quân Thiên Thần đây.

Đại bại, chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Sắc thu ngày càng đậm, lá trên cành đã bắt đầu ố vàng, bay lả tả xuống mặt đất.

Đây là mùa thu hoạch.

Nhưng cũng là mùa héo tàn.

Đối với Minh Đảo, Tuyết Thánh, Ngạo Vân, chính là héo tàn.

Nhưng, đối với Thiên Thần, đây lại là mùa bội thu.

Thiên Thần năm thứ 270, ép Tuyết Thánh quốc quy hàng, thâu tóm Ngạo Vân. Thiên hạ Cửu Châu thu về một mối, hàng nghìn hàng vạn lê dân bách tính Trung Nguyên thành dân một nước.

Từ đây, thất hùng Trung Nguyên trở thành quá khứ.

Thế trận giao tranh đã không còn.

Chỉ còn lại một giang sơn thống nhất, một bá chủ duy nhất, Thiên Thần.

Tâm nguyện trăm năm, nay đã thành hiện thực.

Bảy nước tranh bá kể từ hôm nay đã không còn, giang sơn trăm triệu dặm, duy chỉ có một nước độc tôn.

Mấy trăm năm chiến loạn, kể từ hôm nay binh ngừng đao hạ.

Trời xanh mênh mông như biển, mây trắng bồng bềnh nhẹ trôi.

Gió thu đã thổi qua khắp bốn biển năm châu, xoay chuyển cả thiên hạ.

Mà trong cuối thu.

“Ầm!” Một tiếng vang long trời lở đất vang lên.

Từng đạo lệnh, từ thủ đô Thiên Thần vang ra.

Chuông lớn nghìn ngày, tiếng trống nhiều tháng, kinh thiên động địa, bao trùm khắp ngàn dặm núi sông.

Cửu Lộc Thiên Thần.

Đế vương hạ mũ, hoàng thất quy hàng, hàng nghìn hàng vạn dân chúng cùng binh mã cúi đầu chấp thuận.

Khấu đầu quỳ rạp dưới đất, kéo dài khắp Cửu Châu.

Trong thiên hạ, Thiên Thần độc tôn.

Gió thu vũ động, mang theo lý tưởng hào hùng.

Thiên Thần năm 270.

Thiên Thần vương Hiên Viên Triệt thống nhất thiên hạ, xưng đế, đổi quốc hiệu thành Vĩnh Yên.

Từ đây, thiên hạ mang họ Thiên Thần.

Mười tám tháng chín Nông lịch, đại hôn.

Dân chúng thủ đô Thiên Thần vừa mới cử hành đại lễ xưng đế, lúc này, trong ánh mặt trời rực rỡ, vô cùng vui mừng, vô cùng hân hoan, từ khắp đầu đường cuối phố tập trung tại đường lớn, tham gia đại lễ phong hậu còn lớn hơn cả đại lễ xưng đế.

Lụa đỏ phủ kín mười dặm, đèn lồng giăng khắp Đô thành.

Kim Long nhảy múa, Phượng Hoàng tung bay.

Ba ngày trước đại lễ xưng đế, dân chúng Thiên Thần vốn đã vô cùng phấn khích, đến hôm nay, niềm vui đã dâng lên tới cực điểm.

Tiếng cười nói hân hoan từ trong nhà lan ra, vang vọng khắp đường lớn.

Đường lớn thủ đô Thiên Thần chật kín người, người nối người, vai ních vai, đến nước cũng không chảy lọt qua.

Quan viên, hạ thần, quý tộc từ khắp nơi tiến tới Thiên Thần để tham dự đại lễ phong hậu.

Bảy nước tham gia tranh bá không ai không biết.

Không kịp tham dự đại lễ xưng vương của Hiên Viên Triệt không sao cả.

Nhưng nhất định phải đến tham dự đại lễ phong hậu này.

Nếu không, hậu quả khó có thể biết trước được.

Khắp thiên hạ ai lại không biết Hoàng hậu Thiên Thần, Mộ Dung Lưu Nguyệt có biết bao lợi hại.

Người nào lại không biết, người kia chính là Nữ vương Bắc Mục, nhân vật mấu chốt giúp Thiên Thần thống nhất thiên hạ.

Người nào không biết, tại Trung Nguyên, lực lượng của nàng có bao nhiêu.

Người nào không biết, hoàng đế của họ, Hiên Viên Triệt yêu nàng đến thế nào.

Cho nên, đắc tội với Hiên Viên Triệt còn có đường sống, nhưng ngàn lần vạn lần không thể đắc tội với Mộ Dung Lưu Nguyệt.

Khắp Đô thành, chiêng trống náo động, đèn cờ rợp trời, người từ khắp bốn phương tám hướng đều tập trung tại đại lễ phong hậu.

Lúc này, phủ Mộ Dung tướng quân, khắp trong ngoài, từ trên xuống dưới đều cười đến híp cả mắt lại, chân bước không chạm đất.

Lụa đỏ giăng khắp nói, từ xa nhìn lại trông như một biển sắc đỏ.

Tam phòng.

Toàn bộ người nhà Mộ Dung đều tập trung hết tại đây

Mộ Dung Cương, Đỗ Nguyên Như, Mộ Dung Thu Thủy, Mộ Dung Xuân Thủy, Mộ Dung Trần, Mộ Dung Lí………..Toàn bộ già trẻ trên dưới đều đến đông đủ.

“Tam ca, không, quốc cữu đại nhân, ha ha………….”

“Ngũ đệ, đệ đừng có trêu chọc tam ca như thế ha ha………….”

“Tam thúc, sau này xin phiền tam thúc chỉ bảo nhiều………….”

“Tam bá, chúc mừng, chúc mừng……………..”

“Tam đệ, chúc mừng…………”

Vô số người đều hướng tới chúc mừng Mộ Dung Nghị, khiến cho khuôn mặt già nua của hắn lúc này không khỏi tươi cười đến không khép miệng lại được.

Rất giỏi, nữ nhân của hắn quả thực rất giỏi a.

Mà lúc này, trong Tam phòng.

Thê tử của Mộ Dung Vô Địch, lão thái quân Hướng An Thần từ sáng sớm đã có mặt tại đây, đang tự mình giúp Lưu Nguyệt trang điểm, thay áo, đội mũ phượng, phủ khăn……..

Mũ phượng được khảm hơn trăm viên trân châu, hỉ bảo đỏ thẫm thêu hình bách điểu hướng phượng bằng kim tuyến kéo dài từ trên xuống dưới.

Lưu Nguyệt, vốn đã xinh đẹp tuyệt trần, lúc này lại càng thêm rực rỡ chói lóa khiến người khác không dám nhìn gần.

Khóe miệng nhẹ cong lên, Lưu Nguyệt tùy ý nhìn nãi nãi trước mắt vì nàng mà sáng sớm đã tới đây giúp nàng mặc trang phục.

Nàng mang họ Mộ Dung, thì phải xuất giá từ Mộ Dung phủ.

Đây chính là quy củ.

Mà Hiên Viên Triệt lần này lại vô cùng nghiêm túc nói, phải dành cho nàng một hôn lễ thật long trọng, làm cho nàng không cách nào từ chối, đành phải trở về nơi này.

Nếu không, với tính tình của nàng, nhất định sẽ ở lại trong điện Lưu Ly, cử hành đại hôn đơn giản với Hiên Viên Triệt là được, cần chi phải nhiều thủ tục phiền phức thế này.

Chẳng qua, lúc này, nhìn thấy lão nhân gia một đầu tóc bạc từ sáng sớm đã đến đây, đầy mặt vui mừng, vì nàng bận rộn, Lưu Nguyệt đã tạm thời quên đi ý niệm chán ghét người nhà Mộ Dung của mình.

“Lưu Nguyệt, sau này gả vào nhà đế vương, nhất định phải trở thành người vợ tốt, giúp chồng dạy con.

Nãi nãi biết bản lĩnh con cao cường, cùng biết Lưu Nguyệt nhà ta là một cô gái tốt, có thể sánh vai cùng bất cứ người đàn ông nào.

Nhưng, nếu đã gả đi thì đã không còn là cô gái ngây thơ, không cần để ý gì nữa rồi, sống cũng không chỉ cho riêng mình nữa.

Cần yêu trượng phu của mình hơn chính mạng sống của mình, mọi việc nên vì trượng phu mà suy nghĩ.”

Hướng An Thần một lời lại một lời dặn dò nàng, vẻ tươi cười trên mặt lúc này cũng đã giảm xuống ba phần.

Lời nói không phải không tốt, Lưu Nguyệt không lên tiếng đáp lời, cũng không tỏ vẻ gì, chỉ nhàn nhạt lắng nghe.

Hướng An Thần thấy vậy không khỏi lại càng vui sướng.

Lưu Nguyệt nhà nàng lợi hại thế nào, cho dù nàng không tận mắt nhìn thấy, nhưng cũng nghe được không ít.

Lưu Nguyệt không thích người nhà Mộ Dung, nàng cũng không phải không hay.

Vậy nên, lúc này Lưu Nguyệt chỉ lẳng lặng nhìn, lắng nghe nàng nói đã là cho nàng mặt mũi rồi.

“Lão thái quân, giờ lành đã đến!”

Đỗ Nguyên Như từ phía ngoài vội vàng bước vào, vừa hướng Hướng An Thần nói, vừa vô cùng xấu hổ cùng ngượng ngùng, lại muốn lấy lòng Lưu Nguyệt không ngừng khom người.

Lưu Nguyệt quét mắt nhàn nhạt nhìn qua, rồi thu hồi tầm mắt.

Không để ý?

Đỗ Nguyên Như thấy vậy, khuôn mặt đột nhiên trắng bệch.

“Xong ngay đây.”

Lúc này, Hướng An Thần liền lui về phía sau một bước, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Lưu Nguyệt một lượt, lại híp mắt cười nói: “Lưu Nguyệt nhà ta quả là tuyệt sắc, xinh đẹp vô cùng.”

“Đúng vậy, đúng vậy…………”

“Đây là đương nhiên………”

Lập tức một loạt tiếng khen ngợi vang lên, di nương, cô cô, thẩm thẩm của Lưu Nguyệt cũng lên tiếng phụ họa.

Lưu Nguyệt thấy vậy một chút sắc mặt cũng không để lại cho đám người kia, lạnh nhạt bước ra ngoài.

Hướng An Thần thấy vậy, nháy mắt thần sắc trầm xuống.

Năm đó là bọn hắn phụ Lưu Nguyệt.

Lưu Nguyệt có ngày hôm nay đều là do nàng tự giành lấy, không có chút liên hệ nào với Mộ Dung gia.

Lưu Nguyệt đối với bọn họ như vậy cũng là đương nhiên.

Chẳng qua………..

Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Hướng An Thần đột nhiên xoay người, đuổi theo, bắt lấy tay Lưu Nguyệt.

Lưu Nguyệt thấy vậy, sắc mặt khẽ trầm xuống, quét mắt nhìn Hướng An Thần một cái.

“Lưu Nguyệt, nghe nãi nãi nói mấy lời.

Trước kia, là chúng ta không đúng, chúng ta có lỗi với con, con đối với chúng ta thế nào cũng được.

Nãi nãi không dám cầu xin con tha thứ, cũng không dám cầu xin con đối tốt với Mộ Dung gia.

Nãi nãi chỉ đơn thuần là lấy thân phận tổ mẫu dặn dò cháu gái của mình trước khi xuất giá.

Con à, mong con sau này được bình an hạnh phúc, hòa hòa mỹ mỹ, mạnh khỏe cả đời.

Nếu như gặp chuyện ủy khuất, hay có chuyện gì không vừa lòng, con có thể về nhà với ta. Nơi này là nhà của mẹ con, cũng là nơi con tránh mưa cản gió.

Mặc dù, trước kia ta không phải với con, nhưng chắc chắn sẽ giúp con.

Nãi nãi chỉ muốn con biết, ta vẫn ở nơi này đợi con, cho dù có chuyện gì, chúng ta cũng là người một nhà.”

Nói đến đây, Hướng An Thần mỉm cười nhìn Lưu Nguyệt, hai tay ôm lấy mặt nàng, kiễng chân hôn lên trán nàng: “Con à, chúc con hạnh phúc!”

Lưu Nguyệt không tránh đi, tùy ý để Hướng An Thần hôn lên trán nàng.

Có điều. lông mày nàng khẽ giật giật.

Cũng không biết là nàng nhất thời mềm lòng hay gì khác………

“Đội nghi lễ trong cung đã tới, đã đến giờ lành, còn không mau đi ra?”

Thanh âm của Mộ Dung Lý từ ngoài phòng truyền vào.

Mà loáng thoáng phía sau là tiếng chiêng trống, tiếng pháo nổ ầm ầm.

“Ta nhất định sẽ hạnh phúc!” Nhàn nhạt nhìn Hướng An Thần một cái, Lưu Nguyệt liền quay người bước đi.

Hướng An Thần vốn không ngờ tới Lưu Nguyệt sẽ nói chuyện với nàng, lúc này nghe tiếng Lưu Nguyệt không khỏi sửng sốt, hốc mắt liền đỏ lên.

“Đi thôi, cùng nhau tiến Nguyệt Nhi xuất giá.” Hướng An Thần vung tay lên, các di nương, tiểu thư bên cạnh lập tức theo sau.

Cửa lớn trang hoàng lộng lẫy nhanh chóng mở ra.

Ánh nắng phía chân trời chiếu tới phản xạ thành nhiều màu sắc, đẹp đẽ vô cùng.

“Cót két.” Tiếng cửa mở khẽ vang lên, nhưng lại giống như thần chú, khiến cho một mảnh ồn ào náo nhiệt bên ngoài Tam phòng đột nhiên yên tĩnh lại.

Ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa phòng vừa mở.

Hỉ phục đỏ rực, mũ phượng lấp lánh, xinh đẹp kinh người, lúc này ánh mặt trời chiếu trên người nàng tỏa hào quang lấp lánh, khiến nàng càng thêm lộng lẫy, siêu phàm thoát tục khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Ánh mắt lạnh nhạt quét qua đám người bên ngoài.

Đám người nhà Mộ Dung, mà đứng đầu là Mộ Dung Nghị, lập tức thối lui khỏi đường lớn, đến thở mạnh cũng không dám.

“Giờ lành đã đến! Tấu nhạc! Tân nương lên kiệu!”

Tiếng nói lanh lảnh phá vỡ sự tĩnh lặng, bay thẳng lên trời cao.

Chiêng trống tấu vang, pháo mừng vang trời.

Hỉ bào kéo dài, Lưu Nguyệt theo đội nghi lễ, đi ra ngoài cửa lớn Mộ Dung phủ.

Phía sau, đám người Hướng An Thần, Mộ Dung Nghị không dám nói một câu, nhún nhường đi theo phía sau.

Cửa phủ mở rộng.

“Hoàng hậu! Hoàng hậu…………..!”

“Hoàng hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế…………!”

Đường phố bên ngoài đã sớm chật kín người, vừa thấy cửa lớn Mộ Dung phủ mở ra, Lưu Nguyệt một thân hỉ bào mũ phượng bước ra ngoài, thần sắc kích động vô cùng, liền đồng loạt quỳ rạp xuống, trăm miệng một lời hô lớn.

Mà ở bậc thang bên dưới đám người, phượng liễn màu vàng đã sớm đợi ở bên ngoài, Bàn Long uốn lượn, Phượng Hoàng bay múa.

Đội nghi lễ đứng uốn lượn chật kín đường lớn.

Nghi trượng xếp kín hai bên đường, tôn nghiêm cao quý vô cùng.

(Nghi trượng: vũ khí, quạt, cờ……..mà đội hộ vệ mang theo khi vua, quan lại đi tuần hành thời xưa)

Nhàn nhạt nhìn lướt qua toàn cảnh, Lưu Nguyệt cúi đầu nhìn người đang đi tới gần mình, khóe miệng khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng đưa tay lên.

Một thân áo bào vàng nhạt, thắt lưng hồng phấn, thoạt nhìn, cả người Vân Triệu tuấn lãng vô cùng.

Cầm lấy bàn tay đưa ra của Lưu Nguyệt, Vân Triệu nhìn nàng, cười một tiếng.

Hắn là nghĩa huynh của Lưu Nguyệt, nên hắn hộ tống nàng tiến cung.

“Đi thôi!” Vân Triệu dắt tay Lưu Nguyệt đi xuống bậc thang.

Thế nhưng, Lưu Nguyệt lại không chút động đậy.

Vân Triệu thấy vậy không khỏi ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn Lưu Nguyệt.

Quay đầu, ánh mắt đạm mạc quét qua đám người phía sau.

Mộ Dung Vô Địch, Hướng An Thần, Mộ Dung Nghị, Mộ Dung Cương, Mộ Dung Lí………….cũng đang thấp thỏm không dám động đậy đứng sau nàng.

Theo tục lệ, đưa Lưu Nguyệt vào cung vốn là vinh hạnh của Mộ Dung Vô Địch và Mộ Dung Nghị.

Nhưng bọn họ nào dám nhận, mà đem vinh hạnh này cho Vân Triệu.

Chuyện này dĩ nhiên là chủ ý của Hiên Viên Triệt, nhưng dù có giao cho bọn họ, bọn họ cũng không dám………..

Đúng vậy, là không dám, nếu như Lưu Nguyệt không vừa lòng, bọn họ……….

Phải cẩn thận trên cả cẩn thận, phụng bồi chu toàn, tỉ mỉ, phải luôn luôn chú ý tâm tình của nàng.

Ánh mắt nhàn nhạt quét qua đám người cũng được coi là người nhà của nàng, Lưu Nguyệt quay đầu lại, chậm rãi nói: “Ta chưa từng hận các ngươi.”

Dứt lời, cùng Vân Triệu đi xuống chỗ Phượng liễn.

Có lẽ, Hiên Viên Triệt muốn nàng xuất giá từ Mộ Dung gia là muốn hòa hoãn quan hệ giữa nàng với bọn họ.

Nhưng, thật ra, nàng không hề hận bọn họ.

Bởi vì, nàng vốn không phải là Mộ Dung Lưu Nguyệt thật sự.

Nàng xuyên không đến đây, nhập vào thân xác này, nhận lấy thân phận này để tiếp tục sống, nàng biết những việc mà đám người đó đối xử với thân phận này trước kia, nàng có oán, có không thích, nhưng nàng không hề hận.

Chẳng qua, sáng nay, những điều mà Hướng An Thần nói với nàng, nàng chưa từng được nghe ai nói.

Đời trước không có, đời này nàng (chỉ Hướng An Thần) là người đầu tiên nói với nàng.

Lấy thân phận bà nội, chúc phúc cho nàng, mong nàng hạnh phúc, nói cho nàng nếu ủy khuất có thể quay về với nàng, có nàng chống đỡ cùng nàng.

Nàng cảm kích, nàng mềm lòng, nên nàng tiếp nhận.

Cho nên, nàng tha thứ.

Đúng vậy tha thứ!

Những oán giận, những không thích nàng bỏ qua hết.

Nếu là Mộ Dung Lưu Nguyệt trước kia, chắc chắn nàng cũng tha thứ cho bọn họ.

Bởi vì, cho dù thế nào, bọn họ cũng là thân nhân của nàng, bọn họ cũng cho nàng một gia đình.

Nếu đã như vậy, cần gì phải tiếp túc oán giận, tiếp tục giữ mãi trong lòng; khoan dung, tha thứ bọn họ để lòng thanh thản không phải tốt hơn sao?

Lúc Lưu Nguyệt cùng Vân Triệu ngồi lên Phượng liễn, đám người Mộ Dung Vô Địch, Mộ Dung Nghị, Hướng An Thần mới bừng tỉnh, mắt có chút đỏ lên.

Mộ Dung Nghị vốn là một tướng quân chinh chiến xa trường, uy dũng nghiêm nghị, nhưng lúc này lại bất ngờ khóc rống lên như một đứa trẻ.

Tha thứ rồi, con gái hắn cuối cùng đã tha thứ cho hắn rồi.

Kim quang trải đường, nghi trượng uốn lượn.

Dọc đường, dân chúng không ngừng khấu lạy, hô lớn thiên tuế.

Đây là Hoàng hậu của bọn họ, đây chính là Hoàng hậu khai quốc của bọn họ, là Hoàng hậu có công rất lớn trong việc thống nhất đế quốc.

Bất kì từ ngữ tôn quý nào dùng trên người nàng cũng đều không khoa trương.

Ngồi ở trên Phượng liễn, Lưu Nguyệt mỉm cười nhìn dân chúng bên đường.

Dung mạo tuyệt mỹ, trong trang phục lộng lẫy này, nghi thức trang trọng này càng tôn lên vẻ cao quý không gì sánh được của nàng.

Dân chúng bốn phía thấy vậy không khỏi càng thêm kích động, đám người từng đợt lại từng đợt như sóng biển, lấy con đường nàng đi qua làm tâm điểm, quỳ lạy khấu đầu hô vang.

Vây kín con đường đến Hoàng cung.

Thật giống như sóng trên biển.

“Hoàng hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”

“Hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”

Tiếng hô lớn liên tiếp vang lên, tràn ngập khắp thủ đô Thiên Thần, vang vọng tới chân trời.

Lưu Nguyệt mỉm cười tiếp nhận.

Đây chính là đặc quyền Hiên Viên Triệt dành cho nàng.

Từ cổ chí kim, chưa từng có Hoàng hậu nào dạo phố tiến cung đại hôn.

Nhưng, chuyện này thì có sao.

Trước mặt Lưu Nguyệt có lễ tiết gì là không thể thay đổi đâu.

Lưu Nguyệt của hắn nên được tôn kính như vậy, nên được dân chúng kính mến như thế.

Đại lễ xưng đế, Lưu Nguyệt không thể tham gia cùng hắn.

Vậy, hắn sẽ đem thứ vinh quang ấy cho Lưu Nguyệt thưởng thức một lần.

Quy củ, chính là dùng để phá vỡ.

Mà dành cho Lưu Nguyệt, tất cả đều đáng giá,

Không có ai phản đối, không có ai thắc mắc, tất cả văn võ bá quan đều răm rắp nghe theo.

Tất cả mọi người đều biết, Lưu Nguyệt xứng đáng.

Chỉ cần là nàng, tất cả đều không có vấn đề gì cả.

Kim quang chói mắt, đây chính là Vương Hậu tôn quý và uy nghiêm chưa từng có trong lịch sử.

“Ô ô………..” Tiến kèn lệnh vang dội cả Cửu Châu.

Hoàng cung Thiên Thần nguy nga tráng lệ, lúc này ánh đen cùng lửa đỏ chiếu rọi càng thêm uy nghiêm, càng thêm lộng lẫy.

Thảm đỏ thêu tơ vàng trải dài từ Thần chính điện đến cửa hoàng cung.

Dọc đường, vô số thị vệ đứng hai bên, một thân uy nghiêm.

Hai cột lớn khảm đôi uyên ương: rồng uốn lượn, phượng hoàng bay múa, sống động vô cùng, như đang gào thét bay ra.

Ngạo thị chúng sinh, quân lâm thiên hạ.

Đại hôn Hiên Viên Triệt – Mộ Dung Lưu Nguyệt!

“Giờ lành đã đến! Nổi pháo!” Nghe lời xướng của lễ quan, hàng loạt pháo hoa nổ vang.

Cửa cung, Vân Triệu nhanh chóng lui xuống, mỉm cười đưa mắt nhìn Lưu Nguyệt bước lên thảm đỏ chỉ dành cho riêng nàng.

Bàn tay còn chưa kịp buông ra, bàn tay Lưu Nguyệt đã nắm lại tay hắn thật chặt.

Vân Triệu không khỏi sửng sốt, nghiêng đầu nhìn Lưu Nguyệt nói: “Nơi này chỉ mình nàng được đi vào.”

“Cùng đi!” Lưu Nguyệt nhìn Vân Triệu cười một tiếng, nắm tay Vân Triệu kéo tới thảm đỏ.

Vân Triệu thấy vậy, trong lòng nổi lên đủ loại cảm xúc.

“Không được, Lưu Nguyệt, không………”

Đây là đường dành cho Hoàng hậu, là quyền khuynh thiên hạ, uy nghiêm, cao quý.

Không phải là đường dành cho hắn.

“Ta nói là được!” Cướp lời Vân Triệu, Lưu Nguyệt liền kéo hắn qua.

Thảm đỏ mở rộng trước mặt, Lưu Nguyệt và Vân Triệu sóng vai cùng nhau đi lên, nhìn như Vân Triệu đang nắm tay Lưu Nguyệt, đưa nàng bước qua.

“Lưu Nguyệt………”

“Huynh đệ!” Lưu Nguyệt nói hai từ, ánh mắt nhìn thoáng qua Vân Triệu, khẽ mỉm cười, cũng nghiêm nghị nói: “Đại ca của ta dắt ta đi qua, có gì không được!

Vân Triệu, đừng quên, ngươi là Hòa Thạc Thân Vương của đế quốc này.

Ngươi dưới một người, trên vạn người. Ngươi là người xuất sắc, ta sẽ giúp ngươi dành lấy vinh quang xứng đáng.”

Lời nói mềm mỏng, kiên định cùng nụ cười ôn nhu, khiến trong lòng Vân Triệu nảy sinh bao tư vị phức tạp.

Đây là Lưu Nguyệt nghĩ cho địa vị của hắn, vì hắn mà bộc lộ thái độ.

Qua chuyện này, đám người Thiên Thần ai dám xem nhẹ hắn.

Lưu Nguyệt này thật là, tại thời điểm hắn nản lòng nhất cho hắn một gậy lại kích thích tình cảm trong hắn sôi sục.

Hít sâu một hơi.

Vân Triệu chậm rãi cười: “Được!”

Dứt lời, nắm chặt tay Lưu Nguyệt, ngẩng đầu bước tới trước.

Lưu Nguyệt thấy vậy, cười.

Đám thị vệ đang quỳ hai bên thấy vậy, không khỏi bối rối, chuyện này…………

Đột nhiên, có lệnh truyền xuống, không cần để ý, để hai người cùng nhau đi lên.

Lập tức, đám người không ai có ý kiến gì nữa, chỉ quỳ gối cúi đầu.

Hỉ bào kéo dài, Lưu Nguyệt chậm rãi bước đi.

Phía trước, là chính điện hoàng cung Thiên thần. Ở nơi đó, Hiên Viên Triệt đang chờ nàng.

Dọc đường đi, thị vệ đứng hai bên đồng loạt quỳ xuống.

Gấu quần lướt qua, thiên hạ đều phục.

Tôn nghiêm này, chỉ thuộc về mình nàng.

Quanh co uốn lượn, bước qua chín mươi chín bậc thang bạch ngọc, Lưu Nguyệt một bước bước lên bậc thang cuối cùng.

“Ầm!” Chợt nghe tiếng nổ vang, pháo hoa nở rộ trên bầu trời, tiếng nhạc nổi lên, tiếng chiêng trống cùng nhau tấu vang, vang dội chín tầng mây.

Hiên Viên Triệt một thân hỉ bào đỏ thẫm, mũ bạch ngọc long đứng trong đại điện, nhìn Lưu Nguyệt từng bước lại từng bước bước đến gần, trong mắt chỉ có hình bóng nàng, thê tử của hắn, không còn một người nào khác.

Khóe miệng đã sớm nhếch cao.

Từng bước đi tới nghênh đón Lưu Nguyệt.

Đây là người hắn yêu nhất, là người duy nhất hắn yêu trên đời.

Lưu Nguyệt nhìn Hiên Viên Triệt bước tới phía nàng, mắt phượng cong lên.

Khóe miệng nở nụ cười tươi,câu hồn đoạt phách.

Hiên Viên Triệt, Hiên Viên Triệt của nàng.

Đây là người nàng yêu, đây là người nàng yêu duy nhất trong hai kiếp người, là người nàng không thể mất đi, không thể buông tay, là người nàng bất chấp tất cả, chỉ cần được cùng chàng, mãi mãi bên chàng cùng cười cùng vui cùng hạnh phúc.

Trải qua bao biến cố bao ngăn cách, hai người cuối cùng đã được sống bên nhau, vĩnh viễn bên nhau. Từ giờ, không một ai có thể ngăn cách bọn họ.

Vân Triệu bên cạnh thấy vậy, cười cười buông tay Lưu Nguyệt ra.

Lập tức, lễ quan từ trong điện đi ra, mời Vân Triệu tới vị trí dành cho các trọng thần cao nhất.

Hai mắt nhìn nhau, hai thân tiến gần, hai tay nắm chặt.

Hiên Viên Triệt nhìn Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt nhìn Hiên Viên Triệt.

Mặt đối mặt, mắt nhìn mắt. Trong mắt người này chỉ có hình bóng đối phương.

Đồng thời nở nụ cười. Nụ cười chứa bao thâm tình khó nói, chứa những lời không cần nói ra, chứa tất cả khổ tận cam lai.

Phía sau hai người, văn võ bá quan đã tụ tập đông đủ, không ai lên tiếng, tất cả đều cười.

Ngay cả Mộ Dung Vô Địch, Mộ Dung Nghị vừa tức tốc chạy ngựa tới đây, cũng là cười, cười thật tươi.

“Giờ lành đã đến!” Trên bậc thang bạch ngọc, lễ quan hô lớn.

Pháo hoa càng nở rực rỡ trên bầu trời.

Hai tay nắm chặt, Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt nắm chặt tay nhau, mỉm cười bước vào trong điện.

Phía trước, trên đài cao, Hiên Viên Dịch cùng Trần Thái hậu cũng ngồi trên vị trí chủ tọa, một thân hoa phục (trang phục lộng lẫy), thấy vậy, liếc mắt nhìn nhau, không khỏi cùng nở nụ cười.

“Nhất bái thiên địa!” Tiếng hô của lễ quan vang vang trong đại điện.

Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt tay cầm hỉ cầu, xoay người hướng thiên địa, dập đầu lạy.

“Nhị khấu đầu!”

“Tam khấu đầu!”

Ba quỳ chín lạy, đây chính là lễ tiết quan trọng nhất của nhà đế vương.

“Nhị bái cao đường!” Nhìn Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt kết thúc lễ bái thiên địa, lễ quan lại hô lớn.

Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt đứng lên, xoay người, tay nắm tay, đi tới trước mặt Thái thượng hoàng Hiên Viên Dịch và Trần thái hậu quỳ xuống, cúi đầu, lạy.

Hiên Viên Dịch thấy vậy cười tươi rực rỡ, ngẩng cao đầu nhận lễ.

Trần thái hậu bên cạnh nhìn bàn tay nắm chặt chưa hề buông ra của Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt, hướng nàng dập đầu.

Ánh mắt vui mừng chợt đỏ lên.

Thật không dễ dàng gì, con trai nàng cùng Nguyệt Nhi có thể đi tới hôm nay thật không dễ dàng gì.

Trải qua biết bao mưa gió, trải qua biết bao sinh ly tử biệt.

Người khác không biết, không hiểu, nhưng nàng sao có thể không biết, không hiểu chứ.

Con đường các con nàng trải qua có không biết bao nhiêu máu, bao nhiêu nước mắt, bao nhiêu bi thương, bao nhiêu vui mừng, bao nhiêu kiên trì cùng tình cảm sắc son Thái Sơn đổ không dời, mới có được ngày hôm nay.

Nàng đều biết, nàng đều hiểu, nàng đau lòng.

Cho nên, thấy được Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt có được ngày hôm nay, nàng thật vui mừng.

Đúng vậy, vui mừng, rất vui mừng.

Không phải vì con trai nàng cưới được một người vợ tài giỏi, không phải vì con trai nàng cưới được một Nữ vương.

Mà vì, con trai nàng, cùng người hắn yêu cuối cùng đã đến được với nhau, cuối cùng đã đi đến hạnh phúc.

Mắt đỏ lên, nước mắt không ngừng chảy ra.

Nhưng Trần thái hậu vẫn cười thật tươi, thật rạng rỡ.

Ngẩng đầu, nhìn Trần thái hậu lệ rơi đầy mặt, nhưng vẫn cười tươi như hoa, trong lòng Lưu Nguyệt cảm thấy ấm áp vô cùng.

Nàng thích Trần thái hậu.

Nàng thích người mẹ chồng này.

Đó là người duy nhất quan tâm thật lòng đến nàng cùng Hiên Viên Triệt.

Ngẩng đầu nhìn Trần thái hậu, Lưu Nguyệt cầm tay Hiên Viên Triệt hướng Trần thái hậu lắc lắc.

Nàng đang tuyên bố cũng đang an ủi, rằng hai người bọn họ nhất định sẽ rất hạnh phúc.

Trần thái hậu hiểu, cười lại càng tươi.

Hiên Viên Triệt quay đầu nhìn ánh mắt mẹ mình đang cười rạng rỡ nhìn Lưu Nguyệt, nụ cười trên khóe miệng càng sâu càng đậm, bàn tay cầm tay Lưu Nguyệt càng chặt.

“Khấu đầu…….!”

Mộ Dung Nghị, đứng ở vị trí võ tướng thứ hai, thấy vậy cũng đỏ mắt.

Ba ngày sau hắn có thể nhận trà của con gái hắn dâng lên, dù chỉ là nghi thức, dù không phải là chân tâm thật ý, nhưng như thế cũng đủ rồi, như thế hắn cũng hạnh phúc rồi.

Con gái hắn rốt cuộc đã tha thứ cho hắn.

Hắn không nhớ lần trước hắn vui mừng, cười rạng rỡ đến như thế này là lần nào.

Khi Lưu Nguyệt mới chào đời, hắn rất vui mừng, rất hạnh phúc, nhưng sau đó………

Lúc Lưu Nguyệt chào đời………Nghĩ đến đây, sắc mặt Mộ Dung Nghị đột nhiên thay đổi.

Theo bản năng giơ tay lên, bấm đốt ngón tay tính ngày sinh của Lưu Nguyệt.

Mười tám tháng chín? Là hôm nay? Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của Lưu Nguyệt?

Mộ Dung Nghị nhất thời thất thần.

Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của Lưu Nguyệt?

Mẹ nàng, mẹ Lưu Nguyệt từng nói……….

“Phu thê giao bái!” Tiếng xướng vang lên.

Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt mặt đối mặt, trên mặt hai người đều nở nụ cười rạng rỡ vô cùng.

Cầm hỉ cầu trong tay, nhìn nhau, hai người nhẹ nhàng khom người.

“Khoan đã!”

Cùng lúc đó, một tiếng nổ như sét đánh vang bầu trời trên hoàng cung Thiên Thần.

Thế tới vô cùng hung hãn.

 

*****************

Pracell: Chương được mong chờ nhất  bộ truyện cuối cùng cũng đã lên sàn :))

65 bình luận về “[VP13T] Chương 705: Đại hôn Triệt Nguyệt.

  1. trùi anh chị tổ chức hoành tráng thế, đúng là giàu có sung túc có khác, khoe của thui rùi…ô bạn nào tới phá lễ cưới đây..anh độc cô dạ chăng?

  2. vẫn sót lỗi chính tả nàng ha!
    “Nàng đang tuyên bố cũng đang an ủi, rằng hai người bọn họ nhất định sẽ rất hạn phúc.”

  3. Triệu ca có mẹc,where is Phi ca? Dạ ca nữa ? sắp có màn cướp dâu ? _ tiếp tục hóng mỏ chờ đến tuần sau, haizzzz từ ngày nghiện truyện nỳ cảm thấy mình sắp thành hươu cao cổ đến nơi =.=”

  4. Ôi trời ơi chờ mãi mới thấy ngày này a :-*.
    Nhưng mà câu cuối cùng thót tim quá, mẹ Lưu Nguyệt xuất hiện rồi…

  5. Ko liên quan nhưng truyện tranh vừa ra tới khúc Võ lâm Đại Hội
    Lưu Nguyệt nhìn xinh không có gì tả nổi!
    Đỗ Nhật thì đã bỏ mặt nạ đẹp trai không kém!
    Vân Triệu thì nhìn mặt trẻ con và rất là kute :((

    • Mình cũng có xem truyện tranh,đúng là nhìn Nguyệt tỷ nhà te rất xinh,Triệt ca với Nhất ca đẹp trai tàn bạo,Dạ ca thì nhìn như ngôi sao nhạc rock (tóc xanh lè luôn) còn Vân Triệu thì dòm mém té ghế ”sáng lạng như ánh mặt trời” đến nổi tóc vàng hoe luôn (dòm Nguyệt tỷ có khi còn ”nhớn” hơn cả Triệu ca)

      • Mấy chương tẩy trang, thanh trừng vẽ Nguyệt tỷ bất nhất thấy rõ lun. Vân Triệu vẽ đúng là nhìn trẻ con ngu ngơ thật còn Nguyệt tỷ đúng là đủ để trai gái lầm than

    • mình cũng đọc truyện tranh rùi nhưng có lẽ do mình khó tính quá nên thấy Lưu Nguyệt tỷ trong truyện tranh thì giống bà điên hơn, sự lạnh lùng, tàn nhẫn và thái độ bình tĩnh khi hành động của Nguyệt tỷ không được tác giả khắc hoạ một cách rõ nét. Thần thái của Nguyệt tỷ trong truyện tranh bay biến đi đâu hết rùi á. Tiếp theo là tạo hình nhân vật thật sự quá tệ, cảm giác như nhân vật trong tiểu thuyết bị tác giả vẽ truyện tranh dìm hàng hết luôn. Hiên Viên Triệt thì nhìn như một thằng gay chính hiệu, y như một con công khoe mẽ T_T, khí chất của anh cũng bị tác giả chôn lun. Thật sự thì đây là một bộ manhua khiến mình thất vọng vô cùng. Nản a, đọc truyện tranh này giống như đang nhai lại nữ hoàng ai cập phiên bản manhua. ~~~>”<~~~

      • Khá là đồng cảm với bạn,truyện tranh đúng thực không diễn tả được hết tính cách nhân vật,nếu không đọc bản gốc thì dám hiểu lầm Nguyệt tỷ là người tàn bạo còn Triệt ca thì ẻo lả suốt ngày bị Nguyệt tỷ bắt nạt,và đặc biệt hơn là truyện tranh cắt xén quá nhiều (mấy cảnh kiss thân mật của 2 vợ chồng hầu như cắt hết) nên đọc cũng khá ức chế ~.~

      • Cái này nên học bên Hoa Thiên Cốt, bên truyện Hoa Thiên Cốt vẽ rất đẹp nhất là trai, siêu cấp đẹp trai luôn!

  6. Pra oi cho minh hoi chut, neu minh nho ko lam thi cha cua Luu Nguyet dau phai ten Mo Dung Nghi dau. La Mo Dung Kien hay sao ay chu?

    • mình coi thì hình như QT edit nghĩa từ đó là kiên cường kiên định gì đó, nhưng xen lại phần tiếng Hán thì để là Nghị, nên tụi mình để vậy; giống như tên Tiêu Thái Hậu bị edit thành Liên Nhẹ, phần Hán ghi Liên Khinh, Độc Cô Dạ bị edit thành Độc Cô Đêm chẳng hạn.

      • mấy chương đầu ghi là mộ dung kiên mà tỷ. à mà đệ nhất mĩ nhân nhà mộ dung – mộ dung tinh đâu rồi mấy tỉ ? muội tua cách 1 số chương nên k rõ lắm

  7. lúc con gái khó khăn thì mụ ở đâu, nếu không có Lưu Nguyệt xuyên không nhập vào cái xác đó thì dám chắc bây giờ con mụ chỉ còn là nắm đất mà thôi, 5 năm rồi chả nắm đất thì cái gì, bây giờ mụ về thì muốn gì, làm cho Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt trải qua bao đau khổ, sinh li tử biệt bây giờ mới có cái hôn lễ đàng hoàng thì mụ ấy ngáng chân, tuy làm xong hết rồi nhưng mà vẫn mất hứng, nghi lễ cũng chỉ là hình thức chứ anh chị này đọng phòng lâu lắm rồi. Dù gì cũng ghét con mụ này.

  8. vậy có lẽ các chương đầu do không dùng QT nên bị sai rồi, các chương sau tên phụ thân LN đều là Mộ Dung Nghị cả, có gì tỷ sửa lại luôn. Mộ Dung Tinh thuộc diện nv phụ phụ e à :)), xuất hiện nhanh và biến mất cũng nhanh, như mấy nv Liễu Tâm Ngải, anh họ xuất chúng gì đó của LN…, sau này sợ e cũng chẳng còn nghe nhắc tới nữa, đừng bận tâm ;))

  9. Đọc truyện tranh cốt yếu để lấy hình ảnh phụ họa góp phần cho trí tưởng tượng thăng hoa mỗi khi đọc truyện chữ thui 😀 , đừng wen tâm đến nội dung nếu không dễ ức chế a

    • Hưu phu biệt dạng phi cũng nằm trong số những truyện được đề cử hay…nhưng mà nó cũng dài lắm bạn à, xong VP13T rồi tụi mình sẽ…tính tiếp, nhưng 99% là cuốn gói bỏ xứ mà đi biệt tăm biệt tích thôi :)))

  10. chào cả nhà a^^ ta biết bộ này cũng lâu rồi nhưng do nhìn số chương oải wa nên không đọc! bây h đọc thì 1 tuần không thể ngừng dược! dù sao thì vẫn hy vong cả nha duy trì edit dù VP13T hoàn! bản thân mình xin được ủng hộ hết sức!! mong cả nhà cho tham gia! ^^

    • thanks nàng :* :* , nhà chúng ta không nhờ mọi người kêu gào cổ vũ thì chắc cũng drop truyện rồi chứ khó mà tiếp tục được như thế này ;))

  11. aaaaaaaaaaa là thế nào , đang khúc cao trào thì , có người xuất hiện là sao
    nhanh nhanh lên nhanh ơi là nhanh luôn đi ad ơi , hậu tạ , cảm tạ ad vô bờ bến luôn đó :3

  12. haizzz, chưa kịp động phòng đã có người đến phá. chắc lại là người của minh đảo nữa chứ đâu

  13. truyện tranh như cái đồ dzở người! mất hết hình tượng >”<!!!
    cơ mà, đag phu thê giao bái mà T^T đọc đến jữa jữa…biết ngay kiểu j cũng bị cắt ngang đúng lúc này mà T^T

Gửi phản hồi cho flowerlady511 Hủy trả lời