[VP13T] Chương 31: 35


Vương phi mười ba tuổi.

Chương 31: Ta là thiên tài.

Edit: Pracell

***********************************

Liếc mắt nhìn Hiên Viên Triệt đang tức giận tận trời, trong mắt biểu lộ vị giấm chua nồng nặc, Lưu Nguyệt ngược lại không chút để ý nở nụ cười, ngả đầu nằm trên đùi hắn, chậm rãi nói: “Trên thế giới này, tồn tại một loại người, gọi là thiên tài.”

Một câu kiêu ngạo cực kỳ, làm Hiên Viên Triệt nhất thời không nói nên lời.

Ở Thiên Thần quốc này, thiên tài là từ thường xuyên dùng để nói về hắn.

Mười hai tuổi mang binh chinh chiến khắp nơi, mười ba tuổi tiến đánh Mộng quốc, suất lĩnh mười vạn binh sĩ vượt ngàn dặm, một đường đánh thẳng tới thủ đô, không người nào cản được, mười lăm tuổi, suất lĩnh ba mươi vạn đại quân diệt Mộng quốc, trong vòng một ngày, bình định tứ đại tiểu quốc quanh Thiên Thần quốc, mười sáu tuổi phong Vương, trở thành Thân Vương trẻ nhất trong lịch sử Thiên Thần quốc.

Hắn, là Thiên Thần quốc độc nhất vô nhị thiên tài.

Mà hiện tại tiểu Vương phi của hắn, cư nhiên nói với hắn câu này, làm hắn tức cũng không được, cười cũng không xong.

Nhìn Lưu Nguyệt an an ổn ổn ngủ trên đùi mình, Hiên Viên Triệt lông mày dựng thẳng.

Ngoài xe ngựa, chỉ nghe thấy tiếng rống giận nghiến răng bay ra: “Nàng dậy mau, trả lời rõ ràng cho taaaaaaaaaaaaaaa………..!!!!!”

Vườn đầy sắc xuân, hôm nay là ngày thật đẹp.

Sau hôm mà chuẩn Vương phi của Dực Vương trên chiếu bạc, một ván thắng ba vị Hoàng tử 447 vạn lượng hoàng kim, thủ đô Thiên Thần quốc như bùng nổ, tin tức như gió truyền đi khắp nơi.

Nhất thời, vị tiểu Vương phi mới được sắc phong một tháng trước, vốn đã gây oanh động kinh thành, giờ thêm chuyện này, khiến tất cả mọi người đều biết đến tên nàng, Mộ Dung Lưu Nguyệt.

Mà khi bên ngoài đang tranh nhau truyền tụng về nàng, thì trong Ngọc Lưu Ly điện, Lưu Nguyệt đang nằm dài trên ghế, thảnh thơi sơn móng tay.

Không phải màu đỏ thẫm tiên diễm như mọi người, mà là một loại màu trong suốt, sơn lên nhìn móng tay vẫn như trước, không có màu, mà cũng không có tí mùi.

Cái này là do Lưu Nguyệt tỉ mỉ điều chế.

“Vương phi, thứ này có ích lợi gì?” Thu Ngân đứng bên cạnh Lưu Nguyệt, khó hiểu cau mày.

Đây là Vương phi dặn hắn tìm, trong này nọc rắn độc cũng có, phấn hoa cũng có, còn thêm vài ba cây cỏ linh tinh, pha chung với nước thì có ích lợi gì?

“Hữu dụng là được rồi.” Lưu Nguyệt cũng không nhiều lời.

Kỹ thuật phối độc ở thế kỷ 21 vốn đã phát triển hơn cổ đại nhiều, thủ hạ của nàng có một người rất tinh thông cái này, nàng theo học được cũng không ít.

Có vài loại độc, không phải chỉ dùng được khi ăn uống, mà là tuỳ tâm sở dục. (muốn làm thế nào tuỳ thích)

Ngắm nhìn mười ngón tay, hoàn mỹ không tì vết.

“Vương phi, Hoàng hậu nương nương cho truyền Vương phi đi Bính Thần cung chọn lựa châu hoa (ngọc trai kết thành hoa làm trang sức), do sứ giả mang từ Tuyết Thánh quốc trở về. Sứ giả mang về rất nhiều loại, Hoàng Hậu nương nương cho vời người tự mình đi chọn.” Ngạn Hổ đẩy cửa vào, nhíu nhíu mày nói.

.

.

.

Vương phi mười ba tuổi.

Chương 32: Hồng môn yến.

Edit: Pracell

*****************************************

 

Lưu Nguyệt bên người không có cung nữ hầu hạ nào, nàng chán ghét bị quản thúc, mà các nàng cũng không tin dùng được.

Cho nên, hai đại tướng bên người Hiên Viên Triệt giờ lại trở thành người truyền tin.

“Châu hoa? Coi bộ là muốn xem thử ta là thần thánh phương nào thì đúng hơn?” Lưu Nguyệt ngẩng đầu lên, trong mắt hiện ra một tia khôn ngoan.

Ngạn Hổ gật gật đầu, trầm giọng nói: “Thuộc hạ nghĩ là nên chờ Vương gia về rồi tính, Hoàng Hậu nương nương này….” Lời không nói hết, nhưng ý tứ ẩn giấu kia, Lưu Nguyệt vẫn hiểu được.

Nghe nói Hoàng Hậu sinh Thái tử, Trần quý phi sinh Hiên Viên Triệt, Hoàng Hậu có Tả tướng phủ hậu thuẫn phía sau, mà Trần quý phi có Hữu tướng phủ, thế lực của hai nàng tương đương nhau.

Nhưng mà, Hiên Viên Triệt, vô cùng xuất sắc, tài năng đã muốn áp chế Thái tử Hiên Viên Thừa rất nhiều, thế cân bằng đã mất, tất khiến nhiều người âm thầm động tay động chân.

Lưu Nguyệt chưa từng trải qua chính trường cổ đại, nhưng so với quyền lực thời hiện đại thì có gì khác nhau, loại sự tình lục đục ngầm này, có lẽ người hiện đại còn rành hơn, bởi vì, họ đã tiếp thu được tinh hoa của mưu đồ Đế vương suốt năm ngàn năm lịch sử Trung Hoa.

Lưu Nguyệt không có học qua, nhưng không phải nàng không biết.

Trong mắt thoáng hiện một tia quang mang lợi hại, Lưu Nguyệt khoé miệng chậm rãi nhếch lên: “Ta là Mộ Dung Lưu Nguyệt, sợ gì ai, cứ để họ thoả nguyện, không, chính ta cũng muốn nhìn thử xem, nàng rốt cục là thần thánh phương nào.”

Dứt lời, phất tay áo một cái, trên người mặc một bộ quần áo bình thường, hướng nơi ở của Hoàng Hậu, Bính Thần cung, đi tới.

Dù sao, giờ nàng đang là một xú nha đầu, mặc phượng bào cũng không thành phượng hoàng được, còn khiến mình trông buồn cười hơn, không bằng vận một bộ bình thường phổ thông là tốt rồi.

Phía sau, Thu Ngân và Ngạn Hổ liếc nhau, lập tức một người đi theo nàng, một người lại chạy đi hướng khác.

Tinh điêu tế mài (điêu khắc và mài dũa tinh tế), Hoàng cung Thiên Thần, thật tinh diệu tuyệt luân.

Bính Thần cung, cung điện nơi đương kim Hoàng Hậu ở.

Lưu Nguyệt còn chưa tới nơi, tiếng cười duyên bên trong đã xa xa truyền đến, khiến nàng cả người nổi da gà.

“Mộ Dung tiểu thư đến.” Tiếng thông báo cao giọng vang lên, tiếng cười duyên bên trong lập tức im bặt.

“Tuyên vào.” Một thanh âm ung dung đẹp đẽ quý giá vang lên, thị vệ ở cửa lập tức khom người dẫn Mộ Dung Lưu Nguyệt vào trong.

Chậm rãi bước vào chủ điện Bính Thần cung, Lưu Nguyệt nhìn lướt qua những người sớm đã tụ tập bên trong.

Oanh oanh yến yến, xuân đào thu cúc, đầy khắp nơi, một phòng toàn nữ tử xinh đẹp.

.

.

.

Vương phi mười ba tuổi.

Chương 33: Hậu cung song hùng.

Edit: Pracell

*************************************

Ở giữa, trên ghế ngọc cao cao tại thượng, một phụ nhân ung dung đẹp đẽ quý giá đang ngồi, nhìn qua khoảng chừng ba mươi tuổi, nhan sắc cũng không phải khuynh quốc khuynh thành, thân vận cẩm bào nhiều màu, trên đầu cắm một cây phượng trâm, cả người, không phải do cách ăn mặc hay trang sức, toát lên khí chất hoàn mỹ cao quý, tao nhã hào phóng.

Không cần suy nghĩ cũng biết, đây tất nhiên là Thiên Thần quốc Hoàng Hậu, Liễu Diệp Thanh.

Mà ngồi phía dưới bên trái của nàng, một vị phụ nhân vận cẩm bào màu tím, so với Liễu Diệp Thanh không nhỏ hơn bao nhiêu, lớn lên lại tươi đẹp như hoa thơm cỏ lạ, có thể so với loài mẫu đơn cao quý nhất.

Không cần nhìn kỹ cũng thấy, gương mặt nàng có phần giống Hiên Viên Triệt, đây chính là người đứng thứ hai hậu cung, Trần quý phi.

Nữ tử váy hồng nhạt đứng bên cạnh nàng không biết là ai.

Tiến lên hai bước, Lưu Nguyệt hướng Liễu hoàng hậu ở giữa cười nhẹ, không thích vẫn là không thích, nàng không phải hạng người thích bợ đỡ kẻ quyền thế.

“Đây là thê tử mà Triệt nhi cầu phải không, đứng lên nói đi.” Liễu hoàng hậu mỉm cười, thật đoan trang hào phóng.

Lưu Nguyệt đứng dậy, cười nhìn Liễu hoàng hậu, hé ra khuôn mặt cực kỳ bình thường, trong một phòng toàn mỹ nhân như vậy, nhìn thật chướng mắt, các nữ tử xung quanh đều âm thầm đánh giá, cảm xúc trên mặt vẫn như trước, nhưng thần sắc trong mắt không gạt được Lưu Nguyệt.

Các nàng  khinh thường nàng, tuy vậy, có quan hệ gì đâu, bọn họ trong mắt nàng chỉ là công cụ làm ấm giường biết ăn cơm mà thôi.

Giữa một đám phượng hoàng khổng tước, một chú chim nhỏ xấu xí lại ngạo nghễ đứng, tự tin ngẩng cao đầu.

“Lại đây, để mẫu phi nhìn xem.” Trần quý phi thấy vậy cười hướng Lưu Nguyệt vẫy vẫy tay, giọng điệu vô cùng thân thiết.

Lưu Nguyệt cảm giác được sự thân thiết của Trần quý phi không phải là giả vờ, lập tức dời bước tiến đến trước người nàng.

Trần quý phi nắm bàn tay Lưu Nguyệt, nhìn đánh giá nàng từ trên xuống dưới vài lần, cười nói: “Nhan sắc cũng bình thường, bất quá, Triệt nhi thích là được, tỷ tỷ người nói xem phải vậy không?” Vừa nói vừa quay đầu nhìn Liễu hoàng hậu.

Liễu hoàng hậu mỉm cười gật gật đầu: “Đương nhiên, tư vị phổ thông bình thường chưa chắc đã không tốt.”

Một đám oanh oanh yến yến, vừa nghe hai đầu sỏ hậu cung lên tiếng, những tia khinh bỉ kia liền biến mất, giấu ở trong lòng.

“Ngươi ngày thường trừ luyện võ, có đọc sách gì không?” Trần quý phi vỗ nhẹ tay Lưu Nguyệt.

Lưu Nguyệt nghe vậy nhìn lướt qua mỹ nữ mặc váy hồng nhạt, lúc nàng bước vào nàng ta đã tản ra địch ý dày đặc cùng khinh bỉ, âm thâm lạnh lùng cười, vờ xấu hổ nói: “Không có đọc sách.”

.

.

.

Vương phi mười ba tuổi.

Chương 34: Hạ độc.

Edit: Pracell

**********************************

Lời này cũng là thật lòng, nàng dù ở hiện đại cũng được người ta dạy dỗ đàng hoàng, nhưng giờ ở đây, thật xấu hổ, nàng đúng là chưa từng đọc qua sách vở.

Bất quá, nàng không cần.

“Khúc khích khúc khích.” Một tiếng cười nhạo vang lên, nữ tử váy hồng kia không dấu được vẻ châm chọc trên mặt.

“Nữ tử không biết gì mới là đức, không đọc sách cũng không sao, ngày sau theo Triệt nhi vào chiến trường, khiến đất nước vẻ vang, cũng không kém những kẻ chữ nghĩa đầy người.” Trần quý phi xem như không có nghe thấy lời cười nhạo kia, hướng Lưu Nguyệt cười nói.

Nữ nhân này, nàng thích, Lưu Nguyệt nhất thời quyết định ngay.

Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có tác dụng của nó, ai dám nói người không biết đọc sách là đồ bỏ đi.

“Hảo.”Lưu Nguyệt lưu loát rõ ràng nói một câu.

“Tốt lắm, đừng nói nhảm nữa, ban thưởng thôi, con gái, lên đây, chọn hai châu hoa đi, còn trẻ mang châu hoa, nhìn cũng rất tươi đẹp.” Liễu hoàng hậu hướng Lưu Nguyệt vẫy vẫy tay, bên cạnh lập tức có nha hoàn tiến lên, mang hòm xếp đầy châu hoa.

Lưu Nguyệt cũng liền ngồi xuống gần Trần quý phi, thuận tay lấy hai đóa hoa cuối cùng còn lại trong hòm.

“Lưu Nguyệt, lại đây, giới thiệu với con một chút, người mặc váy màu vàng này là Liễu Tâm Tình, còn váy hồng nhạt là Liễu Tâm Ngải, các con còn trẻ, làm quen nhau một chút, sau này cũng dễ bề qua lại.” Liễu hoàng hậu mỉm cười chỉ vào mỹ nữ vẫn luôn đứng bên cạnh nàng, Liễu Tâm Tình, cùng người nãy giờ căm thù Lưu Nguyệt, Liễu Tâm Ngải.

“Muội muội, về sau còn ở lâu dài trong cung, hành động phải luôn cẩn thận.” Liễu Tâm Tình thần tình sáng lạn, cười hướng Lưu Nguyệt nói.

Lưu Nguyệt nghe xong rùng mình một cái, vẻ nho nhã giả tạo trong đó khiến nàng cả người phát lạnh.

Móc xỉa nhau à, ai sợ ai, Lưu Nguyệt nhất thời nở một nụ cười, so với Liễu Tâm Tình còn muốn dối trá hơn, gật đầu nói hảo.

“Hoàng hậu, huyết tham trà đã pha xong rồi.” Đúng lúc này, một mama tiến lên, hồi bẩm nói.

“Mang lên.” Liễu hoàng hậu nghe xong phất tay một cái, nhìn mọi người trước mặt, mỉm cười nói: “Đây là huyết tham trà rất tốt mang từ Tuyết Thánh quốc về, mọi người cùng nhau thưởng thức, có tác dụng dưỡng nhan.”

“Tạ ơn Hoàng hậu nương nương.” Đại điện nhất thời vang lên một tràng âm thanh cảm động đến rơi nước mắt.

Huyết tham trà, còn gọi là trà nhân sâm, Lưu Nguyệt cũng biết trà này tốt, tay đưa ra nhận lấy cái chén.

Màu hồng hồng, mùi rất nồng đậm, trà tốt.

Mùi? Lưu Nguyệt mũi đột nhiên giật giật, tay cầm chén trà đưa tới trước mặt, nhẹ nhàng ngửi một hơi, trong mắt thoáng hiện một tia tàn khốc.

Hảo, thật tốt, đã biết hôm nay sẽ có xuất hiện kịch vui cùng mấy lời giả dối.
Nhưng cư nhiên dám trước mặt lão độc tổ tông nàng múa rìu qua mắt thợ, hạ độc nàng.

.

.

.

Vương phi mười ba tuổi.

Chương 35: Độc thần kinh.

Edit: Pracell

*************************************

Ánh mắt lạnh như băng nhìn hai đoá châu hoa trong tay, chúng nhìn y hệt hoa hồng, bên trên phảng phất hương thanh u, hương bạc hà, mình sử dụng không có vấn đề gì.

Nhìn chén huyết tham trà trong tay, bên trong điểm vài lá cỏ, mình uống, cũng không có gì không ổn.

Bất quá, ba loại này trộn lẫn với nhau, sẽ dẫn tới tác dụng phụ, không phải đơn giản chỉ là trúng độc thôi đâu.

Khoé miệng như ẩn như hiện nụ cười huyết tinh, không nghĩ hôm nay còn gặp được cao thủ dụng độc.

Độc này ăn vào nhất thời sẽ không phát tác ngay, nhưng chậm rãi làm người ta biến si ngốc, chậm rãi, khiến người ta không biết gì mà chết đi, nếu theo ngôn ngữ hiện đại mà nói, đây chính là độc thần kinh.

Nhìn ngắm châu hoa trong tay, Lưu Nguyệt trong mắt lệ quang chợt loé, Thiên Thần quốc cư nhiên lại có cao thủ như vậy, xem ra nàng cũng có chút xem thường địa phương này rồi.

“Lưu Nguyệt, sao không uống đi, không hợp khẩu vị à?” Liễu Tâm Tình ngồi bên cạnh Liễu hoàng hậu nhìn Lưu Nguyệt không cử động, mỉm cười hỏi, khiến mọi người xung quanh chú ý.

Lưu Nguyệt chậm rãi quét mắt nhìn mọi người đang ngồi, Liễu hoàng hậu sắc mặt ôn nhã, Liễu Tâm Tình khoé miệng mỉm cười, một chút khác thường cũng không có.

Bất quá, Lưu Nguyệt là ai? Là Tu La từ địa ngục bước ra, là vị thần trong hỗn loạn chém giết, dám ở trước mặt nàng giương nanh múa vuốt, quả thực chính là múa rìu qua mắt thợ.

Khóe miệng tà tà nhếch lên, Lưu Nguyệt trong lòng đã sớm có tính toán, nâng bát ngọc hướng Liễu Tâm Tình cùng Liễu hoàng hậu giơ mời một cái, ngửa cổ uống hết sạch, vẻ mặt, vô cùng cẩn thận.

Thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười, tất cả đều không thoát khỏi mắt Lưu Nguyệt, thấy vậy, thiết huyết trong mắt Lưu Nguyệt càng mãnh liệt.

Tiếng trò chuyện lớn tiếng, khách và chủ đều vui vẻ.

“Dực Vương đến.” Đang cười nói, thị vệ cao giọng hô một tiếng, khi lời nói hạ xuống, Hiên Viên Triệt đã muốn xông vào đại điện.

“Triệt nhi sao lại đến đây?” Liễu hoàng hậu nhất thời cười hướng Hiên Viên Triệt nói.

Hiên Viên Triệt sau khi hành lễ xong, thần sắc cung kính không mang chút tức giận, đứng bên cạnh Lưu Nguyệt vừa nói vừa cười, cao ngạo mà lạnh lùng, uy nghiêm khiến người khác không dám lại gần, nghe vậy nói: “Nhi thần đến tìm Mộ Dung Lưu Nguyệt, có người trong Mộ Dung phủ muốn gặp nàng.”

Trần quý phi nghe vậy cười nói: “Vậy mau đưa tiểu Vương phi của con đi thôi, để chúng ta cùng tỷ tỷ nói chuyện cũng được.” Vừa nói vừa liếc mắt nhìn Liễu hoàng hậu một cái.

Liễu hoàng hậu thấy vậy cười, thoáng nhìn Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt một cái, chậm rãi nói: “Hảo, hảo, cứ đi đi.”

“Triệt nhi cáo từ.” Thản nhiên ném ra một câu, Hiên Viên Triệt kéo Lưu Nguyệt bước đi.

18 bình luận về “[VP13T] Chương 31: 35

  1. Pingback: Vương phi 13 tuổi. « Thần Lệ Phong

  2. Pingback: [LIST CHƯƠNG] « Mãn Nguyệt Thâu Tâm

  3. Tiếng tăm lừng lẫy, danh chấn thiên hạ là đây ^^ (mặc dù tỷ chưa xuất hết bản lĩnh~)

  4. “Ngạn Hổ gật gật đầu…Lời không nói hết, nhưng ý tứ ần giấu kia, lưu nguyện vẫn hiểu được” => “ẩn giấu”, ” Lưu Nguyệt”
    “Lưu Nguyệt chưa từng trải qua chính trường…tiếp thu tinh hoa của mưu đồ đế Vương suốt 5000 lịch sử” => Tỷ viết hoa từ “vương”, “5000 năm”
    “Các nàng ta khinh thường…có quan hệ gi đâu” => Muội nghĩ nên bỏ chữ “ta”, “quan hệ gì đâu”
    “Nhìn ngắm châu hoa trong tay…thiên thần quốc cư nhiên…” => Tỷ vẫn viết là “Thiên Thần quốc” nhưng muội vẫn thấy nên viết hoa cả chữ “quốc”, cơ mà tôn trọng ý kiến của tỷ 🙂
    “Khóe miệng tà tà nhếch lên…nâng ngọc bát…” => Muội nghĩ phải là bát ngọc, nhưng mà sao lại uống trà bằng bát nhỉ???
    “Dực vương đến” => Muội nghĩ nên là “Dực Vương” vì đây là tước hiệu của HVT mà

    • tỷ nghĩ mấy chữ quốc đó không phải tên nước, là danh từ thôi, như “nước Việt Nam” chứ không viết “Nước Việt Nam” ấy :3
      uống bằng bát chắc là xu thế thời thượng lúc ấy :v
      ừ đúng là phải viết “Dực Vương”, tỷ quên viết hoa ấy :”>

      *hun cái* :3

  5. Chương 32 “Tinh điêu tế mài, Thiên Thầnhoàng cung, thật tinh diệu tuyệt luân”
    Chương 35 “nâng bát ngọc giơ hướng Liễu Tâm Tình cùng Liễu hoàng hậu một cái…” muội nghĩ tỷ nên bỏ từ ” giơ ” thì câu đó thấy xuôi hơn

    • Câu “nâng bát ngọc”, tại đây là hành động nâng lên đưa tới hướng 2 người kia ra hiệu mời, thành ra nếu bỏ “giơ” thì còn “nâng bát ngọc hướng Liễu Tâm Tình cùng Liễu hoàng hậu một cái”, dư “một cái” ra, còn nếu bỏ luôn “một cái” thì mất ý nghĩa hành động mời luôn.
      Mà như muội nói thì “giơ” đó hơi không xuôi, nên tỷ đưa xuống dưới một chút, thành “nâng bát ngọc hướng Liễu Tâm Tình cùng Liễu hoàng hậu giơ mời một cái”, không biết muội thấy được chưa?

  6. /Mười hai tuổi mang binh chinh chiến khắp nơi, mười ba tuổi tiến đánh Mộng quốc, suất lĩnh 10 vạn binh sĩ vượt ngàn dặm, một đường đánh thẳng tới thủ đô, không người nào cản được, mười lăm tuổi, suất lĩnh 30 vạn đại quân…/

    /họ đã tiếp thu được tinh hoa của mưu đồ đế vương suốt 5000 năm lịch sử Trung Hoa./

    /Ở giữa, trên ghế ngọc cao cao tại thượng, một phụ nhân ung dung đẹp đẽ quý giá đang ngồi, nhìn qua khoảng chừng 30 tuổi, /

    —–Mình nghĩ trong đoạn này cũng không nên dùng số thay chữ.

    /Sau cái hôm mà chuẩn Vương phi của Dực Vương trên chiếu bạc, một ván thắng ba vị hoàng tử 447 van lượng hoàng kim, thủ đô Thiên Thần quốc như bùng nổ, tin tức như gió truyền đi khắp nơi./

    —–mắc lỗi khẩu ngữ: ‘cái hôm’ nên bỏ từ ‘cái’

    —–‘chuẩn Vương phi’ là sao ?

    —–‘447 van’ -> bốn trăm bốn mươi bảy vạn

    /Kỹ thuật phối độc ở thế kỷ 21 vốn đã phát triển hơn cổ đại nhiều, thủ hạ của nàng có một người rất tinh thông cái này, nàng theo học được cũng không ít./

    —–‘thế kỷ 21’ nên dùng số La Mã.

    /Cho nên, ngược lại hai đại tướng bên người Hiên Viên Triệt lại trở thành người truyền tin./ -> Cho nên hai đại tướng bên người Hiên Viên Triệt trở thành người truyền tin

    —–Mình không hiểu tại sao trong này lại là ‘ngược lại’. =..=

    /“Châu hoa? Coi bộ là muốn xem thử ta là thần thánh phương nào thì hơn?” Lưu Nguyệt ngẩng đầu lên, trong mắt hiện ra một tia khôn ngoan./

    —–Câu này bị mắc lỗi type, thiếu chữ ‘đúng’: ‘Coi bộ là muốn xem thử ta là thần thánh phương nào thì hơn’ -> Coi bộ là muốn xem thử ta là thần thánh phương nào thì đúng hơn

    /Nghe nói Hoàng Hậu sinh thái tử, Trần quý phi sinh Hiên Viên Triệt, Hoàng Hậu có Tả tướng phủ hậu thuẫn phía sau, mà Trần quý phi có Hữu tướng phủ, thế lực của hai nàng tương đương nhau./

    —–‘thái tử’ chưa được viết hoa, mấy chương trước vẫn viết hoa mà…

    /Lưu Nguyệt còn chưa tới nơi, tiếng cười duyên bên trong xa xa đã truyền đến, khiến nàng cả người nổi da gà./

    —– ‘tiếng cười duyên bên trong xa xa đã truyền đến’, mình thấy sửa thành ‘ tiếng cười duyên bên trong đã truyền đến từ xa’ thì hay hơn

    /“Tuyên vào.” Một thanh âm ung dung đẹp đẽ quý giá vang lên, thị vệ cửa lập tức khom người dẫn Mộ Dung Lưu Nguyệt vào trong./

    —– ‘thị vệ cửa’, chỗ nào lúc type thiếu chữ ‘ở’ đúng không ? : P

    /Mà ngồi phía dưới bên trái của nàng, một vị phu nhân vận cẩm bào màu tím, so với Liễu Diệp Thanh không nhỏ hơn bao nhiêu, lớn lên lại tươi đẹp như hoa thơm cỏ lạ, có thể so với loài mẫu đơn cao quý nhất./

    —–‘phu nhân’ -> phụ nhân, ở bên trên bạn viết là ‘phụ nhân’.

    /Các nàng khinh thường nàng, bất quá, có quan hệ gì đâu, bọn họ trong mắt nàng chỉ là công cụ làm ấm giường biết ăn cơm mà thôi./

    —– Từ ‘bất quá’ nên thay bằng các từ nối khác, tránh bị lặp từ (ở bên trên đã sử dụng ‘bất quá’)

    /Trần quý phi nghe vậy cười nói: “Vậy mau đưa tiểu vương phi của con đi thôi, để chúng ta cùng tỷ tỷ nói chuyện cũng được.” Vừa nói vừa liếc mắt nhìn Liễu hoàng hậu một cái./

    —–Trong đoạn này ‘vương phi’ chưa được viết hoa.

    • Đúng là nên hạn chế dùng số, nên mình đã thay mấy cái 10, 30, 5000 lại, nhưng mà 447 vẫn giữ nguyên vì viết ra quá dài =_=, “thế kỷ 21” cũng vậy, theo nguyên tắc là viết số La Mã, nhưng mình thấy để 21 đọc cho gọn (dù mình biết nó sai hụ hụ)

      “chuẩn Vương phi” là sắp sửa làm Vương phi, chưa chính thức vì mới tứ hôn chứ chưa cưới.

      Câu “ngược lại” đã bỏ chữ và sửa cho thuận hơn

      Còn lại thì mình đã sửa hết…bạn tìm kỹ ghê @_@, có mấy cái tuy theo đúng văn thì viết không chính xác (như “tiếng cười duyên bên trong đã xa xa truyền đến”), nhưng mà viết lại thì cảm giác câu mất hay đi, như tự sự (“tiếng cười duyên bên trong đã truyền đến từ xa”), thành ra mình vẫn giữ nguyên à T_T

      • Ừ. ^^~

        Hì hì. Mình là phan ruột của “VP13T” mà. Muốn làm một thứ gì đấy nên mới tìm kỹ như thế.

        Mình tuy không theo các bạn từ đầu nhưng nhìn số chương truyện cũng đủ hiểu là các bạn đã kì công thế nào, góp một phần sức vào để tác phẩm của các bạn trở nên hoàn hảo hơn, thật lòng! ^^

      • Cám ơn bạn, bản thân mình cũng muốn bộ truyện này trở nên hoàn hảo nhất có thể, cho nên rất hoan nghênh các độc giả như bạn “soi” giúp, chứ một mình thì beta kỹ đến đâu vẫn cứ sót lỗi à ^^

Kí giấy bán hồn nào =))